"Carmelia Normally" vốn có một gương mặt đẹp, hơn hẳn kiếp trước của tôi.
Nhưng trong chiến tranh, xinh đẹp thu hút nhiều nguy hiểm, nên cha mẹ cô ấy trước khi ra đi đã dặn cô ấy đừng bao giờ quên thoa thuốc làm sạm da, đừng quên đeo răng giả, đừng quên buộc chặt ngực và đi lom khom.
Cô ấy tuân thủ những lời dặn đó như thánh chỉ, mỗi đêm luôn nhắc lại, đến mức khi tôi sống lại trong thân xác của cô, những lời dặn vẫn hằn sâu trong một ký ức đã gần lụi tàn sạch sau bao khói lửa mất mát.
Không thể chối rằng tôi đã từng rất vui. Ý tôi là, sau một kiếp người đi cùng lời an ủi "tốt gỗ hơn tốt nước sơn", đến kiếp này được mang một diện mạo "tốt nước sơn" thật vẫn thích hơn chứ.
Chỉ là, cảm giác thích thú đó dần không còn nhiều khi tôi nhìn thấy thảm cảnh chiến tranh, nhìn những phận hồng leo lét, và biến mất hoàn toàn sau những đêm ngắm gương mặt bình thường của mình ở Patrium rồi khóc một trận thật to vì nhớ sụ bình yên của quê nhà.
Đến khi <Solomon> bị xóa bỏ, tôi có cảm giác những gì cuối cùng giúp mình nhớ về trước đây cũng đã biến mất. Bây giờ, tôi là "Carmelia Normally", công dân của Liên Hiệp Vũ Trụ. Nhận thức được điều này khiến tôi cảm thấy bơ vơ và trống trải, và phải rất nhiều ngày sau đó tôi mới thoát khỏi cảm giác này được.
Nhưng có thể nói là, kể từ khi sang kiếp người mới, chưa bao giờ tôi nhìn gương mặt này mà vui như thế.
Qua hình ảnh phản chiếu dưới nước, tôi say mê vuốt ve mái tóc màu vàng, chớp mắt liên tục để xác định màu mắt mình là màu tím, thậm chí còn cố gắng nhìn thấy cho bằng được nốt ruồi ở cổ.
Đây trăm phần trăm là gương mặt của Carmelia Normally rồi.
Tôi đứng lên, xoay một vòng, rồi đấm liên tục vào không khí hòng giải tỏa toàn bộ cảm xúc lo lắng tích tụ từ lúc nhận vé đến giờ.
Khi bước vào Patrium, mỗi người chơi sẽ được cho một "nhân dạng" với tên, cấp độ, bảng kĩ năng,... Nhân dạng sẽ mang gương mặt thật - tôi tin rằng người chơi nào cũng coi điều này là chân lý, nhưng tôi thì không. Bởi như đã nói, nhân dạng trước đây của tôi lại mang gương mặt ở kiếp trước.
Tôi từng nghĩ, việc <Solomon> mang gương mặt của tôi chứ không phải của Carmelia chắc là do linh hồn tôi chưa dung hợp với thân xác, hay Carmelia chưa cho phép tôi dùng gương mặt của cô, hoặc do trên tấm vé là tên cũ của tôi chứ không phải tên của cô ấy.
Nhưng dù sao, tất cả những suy nghĩ trên chỉ dừng ở mức đoán mò vì lúc đó không có cách nào kiểm chứng. Nên tôi không biết lần này bước vào Patrium, tôi sẽ dùng gương mặt của ai? Cô ấy là tốt nhất, tệ hơn là tôi, và tệ nhất là tôi quay lại Patrium với nhân dạng <Solomon>.
Đó chắc chắn là ác mộng.
Không đâu Carmelia, <The World> là một vật phẩm thuộc cấp độ Major Arcana đấy, là mấy món vật phẩm tác động trực tiếp vào thiết lập thế giới đấy. Nó đã xóa một nhân dạng thì sẽ xóa rất sạch sẽ. Amory đã cười khà khà khi nói vậy mà.
Vậy nếu nhân dạng mới mang gương mặt của tôi thì sao? Tôi nên giải thích như thế nào khi nhân dạng tôi dùng lại không mang gương mặt ngoài đời mà lại mang gương mặt của một người chơi đã bị trục xuất hơn ba năm trước?
Rồi tôi vẫn chưa biết lão Amory với <Sebastian> có nhận ra tôi không nữa? Mục đích của họ hẳn là muốn thành phe thứ ba, <Sebastian> tôi biết không thích làm dưới trướng ai hết - nhớ năm đó chức Hội Trưởng của tôi chỉ trên danh nghĩa, quyền lực hoàn toàn nằm trong tay Hội Phó là y, nhưng vì tôi không chịu "thoái vị" sau vụ đó, y dùng cả một Major Arcana là <The World> để xóa tôi nhằm lấy bằng được chức danh đó mà.
Nghĩ đi nghĩ lại, tấm vé đó mang lại nhiều nguy hiểm hơn là cơ hội.
Ôm những suy nghĩ đó, tôi ngập ngừng bày tỏ sự sợ hãi với Patrium của mình, hy vọng có thể không tham gia vào dự án khám phá của tập đoàn quân sự Happy Horizon Inc. Nhưng rồi, mọi sự lo lắng hay do dự của tôi bị bẻ gãy bởi cơn sợ hãi khi đứng trước ông ngoại của Lorent - ngài Samson Harmony.
Nhớ lại ánh mắt của ngài lúc đó, tôi không kiềm được cơn ớn lạnh. Ánh mắt của ngài rất quen thuộc, tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều, cả trong Patrium và trên 4547D. Ánh mắt của những người đang theo đuổi điều gì đó bằng cả tính mạng mình. Bằng nỗi sợ và trực giác lúc được lúc không, tôi tin rằng nếu không phải chỉ có người được in tên lên tấm vé mới được sử dụng nó, ngài ấy hẳn đã tổ chức một cuộc thảm sát và cướp đoạt, khiến toàn bộ người chơi tới Patrium đều phải thuộc Happy Horizon.