Có một quy định bất thành văn như sau: khi một cá nhân muốn gia nhập giới quý tộc, đầu tiên họ phải được một thành viên trong giới bảo trợ và dẫn dắt, tham gia một bữa tiệc trà hoặc tụ hội nào đó.
Nếu cá nhân đó đã, hoặc sắp trở thành một phần của một gia tộc lớn, họ thậm chí còn được tổ chức một bữa tiệc chỉ nhằm giới thiệu họ với giới thượng lưu.
Thời điểm tổ chức bữa tiệc cũng chứa đựng thái độ gia tộc dành cho người đó: càng sớm nghĩa là càng được coi trọng và ngược lại. Nếu theo đúng tinh thần này, tôi - vị hôn thê xuất thân thấp của Lorent Sinclair - có vẻ không được lòng của những người đứng đầu nhà Sinclair cho lắm. Trong khi chị dâu và anh rể của Lorent được tổ chức lễ đính hôn kèm lễ ra mắt cùng lúc, thì phải đến hơn một năm sau khi trở thành hôn thê với Lorent, tôi mới được họ tổ chức một buổi tụ họp.
Thiểu số không biết chuyện nhìn tôi và Lorent như hai nhân vật chính trong câu chuyện tiểu thư bần hàn và thiếu gia cao sang, vì tình yêu mà bỏ qua mọi lời nhắc nhở, để rồi gánh lấy sự ghét bỏ từ gia đình.
Đa số khác, có tìm hiểu hoặc hỏi han, sẽ biết tôi là cô gái được cha mẹ cậu tuyển chọn kĩ càng, một tín hiệu rằng Lorent Sinclair sẽ không tham gia tranh giành gia tài với hai anh chị mình. Qua đó, cậu trở thành một nhịp cầu để những gia tộc dù lớn hay nhỏ, đang muốn trung lập, có thể tiếp tục giữ mối quan hệ với Sinclair.
Một cuộc hôn nhân chứa cả tình thương và tính toán của bậc sinh thành.
Khi hiểu rõ điều đó, không biết Lorent thấy sao?
Tôi lén nhìn đôi môi hơi mím của cậu, lại theo ánh mắt của cậu đi về phía trung tâm bữa tiệc, nơi hai ứng viên của chiếc ngai vàng đang đứng cùng anh chị cậu.
Người đứng bên trái, mặc một bộ áo vét màu đen cùng màu với chiếc nơ trên cổ, bên trong áo vét là ghi lê màu xám và sơ mi trắng. Tóc ngắn màu trắng, được xử lý chỉnh tề, mắt kính không gọng đặt trên sống mũi cao, che bớt ánh nhìn sắc bén từ đôi đồng tử màu hổ phách. Đó là Baldwin Arcy, cháu trai của hoàng đế hiện tại, một chính trị gia bảo thủ và không mấy ôn hòa. Vợ của em trai anh ta là em gái của chị dâu Lorent, nên anh ta đến đây vì anh cả Louise.
Người đứng bên phải, trên danh nghĩa, là con trai của hoàng đế đời trước, Alaric Aurelian. Tóc đỏ rối bù như vừa bước từ trên giường xuống, ánh nhìn bén nhọn và lười biếng, với chiều cao vượt trội, anh ta dễ dàng lướt mắt qua từng người trong sảnh, rồi nở một nụ cười mỉm như con sư tử đực vừa tuần tra lãnh thổ xong. Tôi thực sự không thích cảm giác bị anh ta nhìn một chút nào. Không thể tin được anh ta và anh rể, chồng của chị hai Anatasia, là bà con.
Đúng lúc này, anh chị của Lorent dẫn hai người, à không, ba người cùng tới chỗ tôi và Lorent.
Người thứ ba đứng sau bọn họ một chút, nhìn có vẻ yếu ớt. Làn da trắng sứ, gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt ươn ướt, mũi má hây hây hồng. Chiều cao khiêm tốn khiến cậu ta hoàn toàn bị hai người đi trước che khuất, chỉ khi lại gần mới phát hiện ra.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, cậu giật mình, rồi mỉm cười lại, đầy vô hại.
Lorent khẽ kéo tay tôi.
Tôi rời mắt, mỉm cười chào hỏi hai vị kia trước.
Ngài Baldwin nhìn tôi và Lorent, rồi nói:
"Cậu thật may mắn vì có cha mẹ lo nghĩ chu toàn đến vậy." - Anh ta gật đầu với Lorent, rồi quay sang tôi, giọng điệu lành lạnh không mấy thiện cảm.
"Chúc tiểu thư có một buổi lễ ra mắt khó quên."
Ngài Alaric, sau khi tán tỉnh một cô gái, mới lững thững tới chỗ chúng tôi. Câu đầu tiên ngài ấy nói lại nhắm vào ngài Baldwin.
"Ta rất bất ngờ khi thấy ngài ở đây, ngài Baldwin Arcy."