Việc tôi trở thành hôn thê của Lorent Sinclair, thật lòng mà nói, hoàn toàn nằm ngoài mọi viễn cảnh tương lai của tôi.

Mới vài tháng trước, cậu ấy (với tôi) chỉ là một nhân vật chính trong câu chuyện giới thượng lưu vùng trung tâm, được Cordelia kể lại bằng giọng điệu say sưa. Tôi chăm chú nghe em ấy nói về sự xa hoa lãng phí thể hiện trong từng vật dụng của cậu, về thói trăng hoa lạm tình—mà theo lời em, là đặc trưng của một nghệ sĩ "nhiều tài lắm tật"—và về cả căn bệnh "hiểm nghèo" dưới ngòi bút của cánh báo chí.

Bằng ngôn từ của mình, em đã khiến câu chuyện về "niềm khao khát thầm kín của các quý phụ và tiểu thư chốn kinh kì" trở nên đáng tin đến mức, khi được cha mẹ thông báo tôi sắp "được xem mắt" Lorent, tôi đã tìm không dưới mười cách để gây ấn tượng xấu với cậu.

Không phải tôi không nghĩ đến việc từ chối buổi "xem mắt". Tôi tin rằng nếu có cách nào giúp tôi không phải tham gia buổi hẹn này, cha mẹ sẽ không ngần ngại làm, nhưng họ không thể.

Sinclair là gia tộc giàu có nhất vũ trụ, và có hợp tác với một tập đoàn quân sự khét tiếng. Ai mà biết hậu quả khi từ chối "đề nghị" của họ sẽ đáng sợ đến nhường nào chứ?

Ban đầu, tôi dự định đóng vai "thích tiêu pha". Nhưng nghĩ lại, bản thân Lorent đã là một người lãng phí, liệu cậu ấy thực sự sẽ có ấn tượng xấu với một người giống mình không? Và một hành động mà tôi cho là lãng phí, liệu với cậu, nó có thực sự là lãng phí hay không? Nhà cậu giàu có hơn nhà tôi rất nhiều lần, quan điểm về lãng phí hẳn sẽ khác nhau, ít nhất là về mức độ. Tỉ lệ thành công của cách này không quá cao.

Vì vậy, tôi quyết định hình tượng mình sẽ thể hiện ở buổi xem mắt là một người không hiểu gì về nghệ thuật. Ở kế hoạch này, đầu tiên, tôi sẽ tìm hiểu về phong cách của cậu, cả đối thủ cùng trường với cậu nữa. Sau đó, tôi chủ động đề nghị để buổi "xem mắt" diễn ra ở quán cà phê gần điểm triển lãm chung của trường cậu—nơi có tranh của cậu và của đối thủ, làm cho lời đề nghị đi xem triển lãm sau đó của tôi được tự nhiên nhất có thể. Đến đó, tôi sẽ giả vờ không biết tranh nào là của cậu, liên tục khen tranh của đối thủ cậu, khiến cậu cho rằng gu thẩm mỹ của tôi khác xa cậu. Thế là buổi xem mắt sẽ không thành công.

Lên kế hoạch rõ ràng là thế, nhưng tôi không thể nào ngăn mình lo sợ và thấp thỏm hàng đêm, đợi ngày hẹn như đợi ra pháp trường. Những lúc như vậy, tôi đều muốn đánh bà mối nào đã gửi hồ sơ của tôi đến cho nhà Sinclair một trận ra trò.

Không sao, Carmelia Normally. Mày đã trải qua nhiều chuyện lắm rồi. Còn gì có thể khiến mày chệch hướng được cơ chứ.

Nhưng rồi, kế hoạch của tôi đã hai lần suýt chệch hướng thật.

Lần một đó là khi tôi biết mặt cậu.

Phải giải thích trước là, dù đã nghe đủ loại tin đồn, tôi vẫn chưa biết mặt cậu tròn méo ra sao. Lorent không phải kiểu người thích xuất hiện công khai, ngay cả trong triển lãm tranh của chính mình. Hình ảnh duy nhất tôi từng thấy về cậu là một chàng trai cao dong dỏng, có vẻ hơi gầy, khoác áo hoodie phom rộng với mũ áo trùm kín đầu, đeo khẩu trang—lúc ấy đang có dịch cúm— chỉ để lộ đôi mắt thâm quầng do thiếu ngủ, nhưng là vì vẽ tranh đến sáng hay vì ăn chơi trác táng, chẳng ai biết được. Cậu ta đứng trên sân khấu, cầm micro, phát biểu vài câu trước khi buổi triển lãm khai mạc.

Tôi đã chuẩn bị tâm lý để gặp một tên công tử trăng hoa, mặt trắng mắt thâm, có chút bỉ ổi và yếu ớt do sa đà vào dục vọng. Nhưng rồi, khi cha mẹ đưa tôi ảnh của Lorent - vì sợ hôm đi xem mắt tôi nhận nhầm người, tôi đã đứng hình mất vài giây.

Cậu ta lớn lên hợp gu tôi quá.

Tóc đen dài, mắt xanh lục, gương mặt góc cạnh với đôi môi mỏng, nhợt nhạt. Nước da trắng càng làm quầng thâm dưới mắt thêm rõ, nhưng không hề làm lu mờ vẻ đẹp của cậu. Ở Lorent, tôi có thể cảm nhận được cả sự phóng khoáng tự do của một nghệ sĩ lẫn nét tao nhã lạnh lùng của một quý tộc. Kiểu dung mạo và khí chất này có thể khuấy động giấc mơ cấm kỵ nhất của các quý phụ và tiểu thư chốn khuê phòng.

... Đột nhiên tôi cảm thấy, bị gương mặt này lừa tình thì có khi lại có lời...

Dừng lại ngay. Hít một hơi thật sâu nào Carmelia Normally. Mày không thể vì một gương mặt mà bỏ qua thói hư tật xấu được. Đẹp có mài ra ăn được không? Bình tĩnh nào. Những tưởng thử thách đã chấm dứt, nhưng không. Ngày diễn ra buổi hẹn, cậu ta lại làm tôi lung lay thêm một lần nữa.

Cậu ấy ngồi xuống đối diện tôi, nở nụ cười lịch lãm và giới thiệu: "Chào chị. Em là Lorent Sinclair."

Lorent, kẻ làm tôi mất ngủ tìm cách tránh càng xa càng tốt, không chỉ có gương mặt hợp gu tôi, mà cả giọng nói và cách xưng hô cũng vậy.

Từ lúc đủ tuổi kết hôn và bắt đầu công cuộc "xem mắt", điều tôi ghét nhất là dù bên kia nhỏ tuổi hơn, đàng trai vẫn luôn xưng "anh" và gọi tôi là "em". Nhưng Lorent thì không như vậy. Tôi suýt quên mất kế hoạch tạo ấn tượng xấu của mình vào giây phút đó. Nhưng may thay, cô em gái tôi đã dùng một cuộc điện thoại để đánh thức bộ não bị sắc đẹp mê hoặc này.